Khi cảm nhận sự mệt mỏi, nhưng sau đó cố gắng vượt qua bằng phương pháp không thích hợp sẽ dẫn đến kiệt sức. Kiệt sức trong một thời gian dài có thể dẫn đến tình trạng suy nhược đó.

Một ngày bắt đầu khi báo thức của điện thoại rung và báo thức lúc 5h sáng, cảm giác thiếu ngủ và mắt nặng trĩu kéo tôi chùng lại và phản ứng bằng cách vô thức tắt báo thức, sau đó tự nhủ rằng sẽ ngủ ráng thêm 10ph nữa thôi. Nhưng đời không như là mơ, tôi mở mắt ra thì đồng hồ đã trôi thêm được 1h nữa. Tôi bật dậy để kịp chuẩn bị một cách vô vọng cho hành trình một ngày mới..

Và một ngày làm việc kết thúc bằng việc lê tấm thân về nhà sau một ngày làm việc với tình trạng mờ mắt vì phải dính vào màn hình máy tính, người uể oải vì phải dính vào cái ghế chỗ ngồi suốt ngày.

Trên đường về, với một lộ trình từ công ty về đến nhà tôi lại bị kẹt cứng trong các điểm kẹt xe trên đường. Nóng, mệt và bực bội vì xe cứ phải nhích từng chút giữa dòng xe cộ bấm còi inh ỏi, khói bụi, hơi nóng bao vây tứ phía, cái khẩu trang thì gần như quá tải với khói bụi bên ngoài lại vừa như bóp nghẹt mũi của mình, cảm giác như muốn tắt thở tới nơi.

Thoát khỏi đám kẹt xe thứ nhất thì trời đổ mưa, mưa như trút nước và như ai dành lấy việc đổ mưa hay sao mà phải mưa bất chợt kiểu này. Vội vội vàng vàng tấp vào lề đường, lôi cái áo mưa trong cốp xe ra trùm với tốc độ nhanh nhất. Vậy mà người vẫn bị ướt một mảng vì cơn mưa bất chợt. Bực mình và khó chịu hết sức.

Đến điểm kẹt xe kế tiếp thì trời dừng tạnh mưa, lúc đó mới nhìn thấy kim chỉ xăng đã cong queo vì gần hết xăng đến nơi. Kẹt xe, nhích từng chút mà xăng thì có thể cạn bất cứ lúc nào, xe có thể dừng bất cứ lúc nào luôn chả biết được nữa. Thế lát phải tắt máy xe, để xe chạy bằng động cơ chân, nhích tiếp từng chút giữa đám kẹt xe. Mồ hôi bắt đầu đổ, cái áo mưa vẫn đang mặc trên người không dám mở ra vì sợ trời sẽ đổ mưa bất chợt. Và thế là mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy. Mệt và khó chịu lắm luôn.

Chỉ còn mấy chục bước nữa là đến cây xăng mà xe đang chạy tắt bụp một phái. Ôi xong đời rồi, hết xăng. Thôi thì xuống dắt bộ luôn cho rồi.

Đến cây xăng tháo áo mưa, cất áo mưa và tiếp tục sự nghiệp xếp hàng chờ đổ xăng. Nước mình có thể sản xuất cung ứng mấy chục phần trăm lượng xăng dầu trong nước mà ta, vậy mà giờ này phải xếp hàng chờ đợi mỏi mòn để được đổ xăng xe máy. Nản thật.

Móc túi trả tiền xăng thì chỉ còn thiếu đúng 10k mà cây xăng thì không có quẹt thẻ. Vậy là xe và người phải đứng qua một bên, lục hết túi giỏ để moi được đủ tiền trả. Cũng may là đâu còn đúng tờ 10k trong giỏ, không là toi rồi. Nhục mặt thật.

Nhích tiếp từng chút để qua chỗ kẹt xe kế tiếp và hưởng tiếp một mớ khuyến mãi khói bụi, nóng nực và ồn ào, kèm theo tiếng chửi của ai đó đâu đó phía sau và phía trước... Đang kẹt xe mà còn cự cãi nhau, chửi nhau.. Quá mệt mỏi luôn..

Lết về được đến nhà thì mới nhớ là lúc sáng bóp khóa cửa lại mà... không cầm theo chìa khóa. Ôi thôi rồi luôn... Muốn khóc luôn, người thì mồ hôi rích rát, áo quần thì ướt mưa mà giờ lại không được vào nhà.. Trời ơi, chơi tôi à!

Chưa hết một ngày thôi mà vậy rồi đó!